Tôi đến với Pháp Luân Công là vì đi tìm một pháp môn để chữa bệnh cho con gái. Nhưng sau khi tìm hiểu kỹ tôi mới biết Pháp Luân Công là một môn tu luyện, chứ không chỉ là chữa bệnh khỏe người.
Nội dung chính
Bệnh là từ nghiệp mà ra
Tôi là Phùng Anh Việt, sinh năm 1973, ở tại 243 đường Phan Chu Trinh, TP. Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc. Tôi nguyên là Phó giám đốc của Quỹ Đầu tư phát triển và Bảo lãnh tín dụng tỉnh Vĩnh Phúc. Hiện tại tôi đang làm về bất động sản và kinh doanh quán cà phê.
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) từ năm 2016, đến nay đã được 8 năm. Ban đầu tôi tìm hiểu Pháp Luân Công là vì để chữa bệnh cho con gái. Con gái tôi bị suy giảm tiểu cầu vô căn và xuất huyết máu ở khắp nơi trên cơ thể, đã đi chạy chữa khắp nơi hơn 3 năm, từ Đông y, đến Tây y, rồi kết hợp với cả khí công, cầu cúng, nhưng đều không khỏi; nhưng khi bước vào tu luyện Pháp Luân Công thì chỉ sau 45 ngày là cháu đã khỏi. Riêng tôi cũng khỏi được 5 căn bệnh sau một thời gian ngắn tu luyện mà không phải uống một viên thuốc nào.
Tôi thấy Pháp Luân Công có tác dụng chữa bệnh khỏe người một cách thần kỳ. Nhưng nếu chỉ vào với mục đích là chữa bệnh thì sẽ không đạt được kết quả, vì vốn dĩ Pháp Luân Công là một môn tu luyện. Vậy tại sao Pháp Luân Công lại có tác dụng thần kỳ như vậy? Tu luyện rồi tôi mới hiểu ra rằng tất cả những đau khổ, tai họa, bệnh tật, những điều không vừa ý của con người đều bắt nguồn từ nghiệp; mà nghiệp là do đời này hoặc các đời trước đây chúng ta đã làm việc xấu mà tích tụ lại. Nó trái ngược với đức, đức là do chúng ta làm việc tốt mà đắc được. Và khi có một hoàn cảnh thích hợp thì nghiệp có thể tạo thành bệnh.
Tu luyện Pháp Luân Công chính là để xử lý tận gốc vấn đề, tiêu trừ cái nghiệp đó. Khi tu luyện thì chúng ta không làm việc xấu nữa, tu tâm dưỡng tính mình ngày càng tốt hơn. Hơn nữa cái môi trường tạo ra bệnh cũng được giảm bớt, bởi vì chúng ta biết rằng trong Đông Y có nói: Vui quá hại tim, nóng giận hại gan, buồn lo hại phổi, suy tư hại lá lách, kinh sợ hại thận. Người tu luyện thì cái tâm dần dần sẽ an định, không để cảm xúc bị kích thích quá mức, vậy thì tự nhiên cơ thể sẽ khỏe mạnh, không bị bệnh nữa.
Vậy nên một người bước vào học Pháp Luân Công mà không tu, chỉ muốn chữa bệnh khỏe người, thì vẫn cứ sẽ tạo nghiệp như thường, mà tạo nghiệp thì rồi cũng sẽ lại bị bệnh.
Môn tu luyện tính mệnh song tu
Pháp Luân Công là môn tu luyện ‘tính mệnh song tu’, nghĩa là vừa tu luyện tâm tính, vừa tu mệnh; vậy nên không những tâm tính đề cao mà cơ thể cũng được cải biến. Người tu luyện Pháp Luân Công phải chiểu theo những lời dạy trong sách Chuyển Pháp Luân để hành xử. Áp dụng nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn vào trong cuộc sống hàng ngày, dần dần nâng cao tiêu chuẩn tâm tính của mình, làm một người tốt và tốt hơn nữa. Tôi thấy tất cả những câu hỏi trong cuộc sống và tu luyện đều sẽ được tìm thấy ở trong sách Chuyển Pháp Luân,
Về luyện công, cải biến bản thể, thì đã có sách Đại Viên Mãn Pháp hướng dẫn luyện công. Luyện công có 5 bài công pháp, cũng không phải nói là dễ, mà cũng không phải là khó, mọi người chú ý một chút thì rồi cũng tập được chính xác, và cũng có thể tập lâu được.
Vì là môn tính mệnh song tu, nên tôi thấy nếu chỉ luyện thôi mà không tu thì cũng giống như tập thể thao, cần phải nâng cao tâm tính của bản thân, kết hợp với luyện công, như vậy mới có tác dụng. Do thân thể được cải biến nên người tu luyện có thể kéo dài được tuổi thọ, càng tu luyện càng trẻ ra. Giới tu luyện có câu là “phản bổn quy chân”, tu luyện Pháp Luân Công thì không chỉ phản bổn về tâm tính, mà phản bổn cả về thân thể.
Tu luyện giữa đời thường
Pháp Luân Công là môn tu luyện giữa đời thường, chứ không phải là vào núi sâu rừng già hay là đi vào chùa. Tu luyện giữa đời thường thì quả thật là rất khó! Trước đây có nhiều cái tôi cứ tưởng là tốt, nhưng đến lúc vào tu luyện rồi mới thấy là không tốt.
Ví dụ như một trong những cái tính xấu của tôi trước đây là nóng tính, tôi rất là thẳng tính, đúng sai phải rạch ròi. Cái tính nóng này nó ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của tôi, từ phương diện công việc, gia đình cho đến bạn bè. Trước đây tôi chỉ cần thấy là mình đúng thì cứ thế làm thôi, thấy ai nói sai là tôi nói lại ngay. Tu luyện rồi tôi mới biết đó là không nhẫn được, đó là không có thiện tâm, là do tâm tranh đấu nên tôi mới vậy, vẫn còn muốn là mình đúng và người khác sai.
Ở trong gia đình, tôi cứ lấy quyền làm chồng, làm cha để áp đặt. Mặc dù cái tôi áp đặt đó cũng không phải là sai, nhưng cách tôi làm là không đúng. Cho nên người nhà không lý giải được, thậm chí là con cái có thể cũng không nghe lời.
Sau này tu luyện rồi tôi mới biết, cho dù tôi có đúng đi nữa thì cũng phải giải thích cho người khác, cũng phải khuyến thiện họ và cho họ thời gian để thay đổi. Bởi vì ngay như tôi đây là người tu luyện nhưng muốn thay đổi cái gì cũng rất khó, huống hồ là người không tu luyện.
Vì là tu luyện giữa đời thường nên học viên Pháp Luân Công vẫn sinh hoạt như bình thường. Đối với những thứ như tài vật, gia đình, vợ con, công việc thì chỉ cần xem nhẹ. Làm gì cũng phải làm cho thật tốt nhưng không có quá chấp trước vào kết quả, mọi thứ cứ để tùy kỳ tự nhiên.
Bản thân tôi lúc mới đầu cũng có những cái cực đoan nhất định, nhưng rồi trong quá trình tu luyện cũng điều chỉnh lại dần cho phù hợp tối đa với cuộc sống. Tôi hiểu ra rằng, với bản thân phải nghiêm khắc, với mọi người thì phải bao dung. Tuy không phải lúc nào tôi cũng làm được tốt, nhưng hàng ngày vẫn luôn cố gắng chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn để sửa mình.
Điều tốt nên được lan tỏa
Có nhiều người nói với tôi rằng: “Pháp Luân Công tốt thế thì anh cứ tu đi, sao cứ phải đi tuyên truyền cho người khác làm gì?” Mới nghe thì thấy có vẻ hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không còn hợp lý nữa. Bởi vì: Cái tốt sao lại không lan tỏa cho nhiều người biết, đáng lý cái xấu mới không đi lan truyền chứ? Cái tốt thì nên chia sẻ để cho mọi người cùng được hưởng lợi ích.
Về cuộc đàn áp Pháp Luân Công
Kể từ ngày Pháp Luân Công bị Đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp 20/7/1999, đến nay cũng hơn 24 năm rồi, rất nhiều người cứ hỏi tôi tại sao Pháp Luân Công tốt như thế lại bị đàn áp? Về nguyên nhân thì thực ra lại rất đơn giản, bởi cố lãnh đạo của ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã đố kỵ với Pháp Luân Công khi thấy số người theo tập quá đông, ước chừng khoảng 100 triệu người, đông hơn cả số đảng viên lúc đó của ĐCSTQ là khoảng 70 triệu người, nên đã bất chấp đạo lý, bất chấp pháp luật mà tiến hành bức hại các học viên Pháp Luân Công.
Nhưng tôi còn nhìn cuộc bức hại này ở một khía cạnh khác, tôi thấy khi các học viên Pháp Luân Công nói rõ sự thật về cuộc bức hại cho người dân trên toàn thế giới thì cũng là đang đánh thức lương tri của mọi người, để mọi người phân biệt được thiện ác và chọn đứng về phía thiện. Một người ôm giữ thiện niệm trong tâm thì tôi nghĩ rằng Thần Phật cũng sẽ bảo hộ người đó; và như thế, người đó cũng là đang lựa chọn tương lai tốt đẹp cho bản thân mình.
Nếu ai muốn giao lưu, chia sẻ về Pháp Luân Đại Pháp thì có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại 0913 391 037.