Những hành động, cử chỉ nho nhỏ của bạn ấy là tấm gương giúp tôi soi lại từng suy nghĩ, hành xử của mình. Tôi nhận ra sự khác biệt về cảnh giới…
Những người hàng xóm của tôi
Có đến gần 4 năm tôi làm hàng xóm với nhóm thợ cơ khí thuê nhà kế bên. Cuộc sống sinh hoạt của họ vẫn đều đều như vậy. Sáng, chừng 6 giờ họ mở cửa, cô chủ nhà lạch cạch cho xe ra, lạch cạch mang bộ ấm chén đi rửa. Sau đó là mấy anh thợ bắt đầu ăn sáng (thường là mì ăn liền, xôi hoặc bánh mì…). Sau đó, họ chuẩn bị đồ nghề cho một ngày làm việc mới.
Công việc nặng nhọc và bụi bẩn nên dường như cả đoạn vỉa hè đó lúc nào cũng ở trong tình trạng lấm lem. Rất bẩn… bụi sắt loang đỏ khắp vỉa hè, lòng đường. Những giấy rác, bã chè, vỏ trái cây… vương vãi, bừa bộn. Tôi luôn nản lòng với tình trạng đó. Tôi cảm giác bó tay không thể thay đổi hoàn cảnh với những người hàng xóm như vậy…
Sự xuất hiện của người hàng xóm mới
Thế rồi vợ chồng nhà ấy có thêm người thợ mới. Một bạn thanh niên luôn cởi mở bằng những câu chào hỏi với mọi người xung quanh. Và hoàn cảnh môi trường cũng có một sự khác biệt.
Sáng sớm, chừng 5 giờ, khi tôi còn đang ngồi luyện công trong nhà, tiếng cánh cửa sắt kéo rẹt một cái là tôi biết bạn ấy bắt đầu dọn xưởng, quét sân… Quét dọn chừng 20 phút, khi đoạn đường và vỉa hè quang đãng sạch sẽ rồi, bạn ấy bắt đầu các bài tập của mình. Nâng tạ, đu xà… chừng gần một giờ là nghỉ ngơi, ăn sáng và chuẩn bị công việc của một ngày mới cùng với nhóm thợ.
Buổi chiều khi công việc kết thúc, tôi lại thấy bạn ấy quét dọn, những giấy rác, lá cây… được vun lại và hót đổ gọn vào thùng. Cả một đoạn vỉa hè bừa bộn mà trước đây tôi luôn nản chí đã là một sự khác biệt.
Lối sống tích cực của bạn ấy dường như đã tác động đến mọi người xung quanh. Tuy không đều đặn nhưng những người thợ trong nhóm cũng bắt đầu để tâm đến tập luyện vào mỗi buổi chiều tà. Còn buổi sáng vẫn chỉ có mình bạn ấy là dậy sớm và tập luyện.
Đều đặn mỗi ngày đều quét dọn hai lần như vậy, nên quang cảnh của nhà xưởng đã khác hẳn. Lượng rác phải dọn mỗi ngày cũng ít đi, không còn tình trạng ùn tắc như trước.
Hành động nhỏ nhưng khác biệt về cảnh giới
Sự xuất hiện của bạn ấy làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã nhìn lại bản thân mình. Tôi cũng mong muốn môi trường sống của mình sạch sẽ, nhưng tôi đã không kiên nhẫn quét dọn và hối thúc hàng xóm cùng làm.
Tôi cũng quan tâm giữ gìn sức khỏe, nhưng không kiên trì luyện công mỗi ngày. Vẫn có nhiều hôm thức khuya hay mất ngủ là không thể dậy sớm tập luyện. Tôi vẫn luôn nhủ lòng mình cần cố gắng giữ tâm thái tường hòa trong mọi khó khăn gặp phải, nhưng tôi vẫn nhăn nhó, ể oải khi trời oi nóng, khi cơ thể nhức mỏi.
Tôi vẫn cảm thấy khổ sở trước những áp lực cuộc sống. Có những buổi trưa, tôi đi như chạy trốn cái nắng oi trở về nhà. Bạn ấy vẫn còn cặm cụi làm việc ngoài trời nắng, mồ hôi mướt mải thấm ướt lưng áo… Bạn vẫn vui vẻ chào hỏi tôi. So với cái khổ bạn ấy đang chịu đựng trong công việc, tôi thấy mình chưa có điểm gì là cố gắng vượt lên hoàn cảnh cả.
Còn gì nữa nhỉ? Trong tâm tôi còn điều gì nữa nhỉ? Bao nhiêu là thiếu sót, bao nhiêu là chướng ngại… Những sự việc ở xung quanh tôi là tấm gương để tôi soi lại từng suy nghĩ, hành xử của mình. Tôi thấy mình còn kém ở điểm nào và sửa đổi chính bản thân mình, vượt lên chính mình, đó là sự khác biệt tôi đang hướng tới…