Nhân sinh cảm ngộ

“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”

21/04/25, 15:01
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”
(ảnh minh họa Pinterest)

Tuổi thơ của tôi giống như một thước phim được ghi lại trong não bộ, qua từng mảng ký ức êm đềm, trong trẻo. Để mỗi khi xem lại tôi lại thấy chênh chao… 

Tuổi thơ của tôi là những ngày mùa toát mồ hôi phơi thóc gặp mưa, tụt cả chun quần mà chạy thóc. Đó còn là những đêm trăng sáng, được cùng bố mẹ trải chiếu ra sân nằm nghe kể chuyện. Mo cau mẹ ép, lật phật quạt muỗi. Bố trầm mặc kể bao câu chuyện cổ tích, bắt đầu luôn là “ngày xửa ngày xưa”.

Thế rồi tuổi thơ của tôi thoáng chốc cũng trở thành một “ngày xưa” nào đó trong đời. Một “ngày xưa” trưa hè trốn ngủ đi bắt chuồn chuồn cho cắn rốn, với hy vọng sẽ biết bơi. Một “ngày xưa” cả đám ùa ra đường mà tắm mưa, thấy sấm sét lại co giò mà chạy. Thoang thoảng miền kỷ niệm còn là hương của những trái bàng, trái thị chín chia nhau… Vô cùng giản dị! Vô cùng bình yên!

Một vé về tuổi thơ, tôi sẽ tìm lại tình bạn thật sự. Không vụ lợi, không toan tính, chỉ có sẻ chia, vui đùa. Một vé về tuổi thơ, tôi sẽ tìm lại tình làng nghĩa xóm. Sẵn sàng xắn tay áo giúp nhau chẳng nề hà. Không kín cổng cao tường “đèn nhà ai, nhà ấy rạng”. Một vé về tuổi thơ, tôi sẽ tìm lại hơi ấm gia đình. Không cắm cúi vào điện thoại. Không vội vã kiếm tiền. Không nhồi nhét con học tập, còn tất cả vui buồn thì lại mặc kệ con…

“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”
(ảnh minh họa Pinterest)

Tuổi thơ của thế hệ chúng tôi còn là sự sạch sẽ. Đó là môi trường thuần nông, không có công nghiệp góp mặt trên những cánh đồng. Tôi có thể nằm bệt trên cỏ mà chẳng sợ mấy con vi khuẩn, hít hà no không khí chẳng e dè bụi mịn. Cũng có thể vốc nước dưới kênh mà uống khi khát, nhảy xuống sông mà bơi khi nóng, bứt quả dại bên đường mà ăn… Cá dưới nước nhiều đến nỗi đi tắm chơi chơi chúng tôi cũng mò được. Chim trên trời nhiều đến độ đếm mỏi mắt chưa hết đàn. Đêm có tiếng dế, ếch nhái kêu vang… Ngày có ong bay, bướm lượn, chim hót, ve ngân… Vạn vật và con người đều sống thuận hoà với nhau…

Có ai ngờ đến ngày sau, tuổi thơ với tôi lại là một trong những điều quý nhất trong đời nhưng chẳng thể quay lại. 

Bây giờ trưởng thành rồi, bạn bè ai cũng lo cơm áo gạo tiền, công việc và cuộc sống riêng. Bây giờ xã hội phát triển rồi, gì cũng thuê được, xóm làng cũng đâu cần nhau câu chào, hay sự giúp đỡ. Bây giờ đủ đầy rồi, gia đình anh chị em có khi chỉ cần gọi điện, kiểm tra camera…

“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”
(ảnh minh họa Pinterest)

Tôi cảm thấy nhiều khi mình như kẻ lạc loài hay nhớ lại tuổi thơ và vớt vát tìm kiếm nơi đó dấu ấn của những điều gần như bây giờ đã mất… Có gì đó tiếc nuối, có gì đó mênh mang.  

Tuổi thơ của tôi đã trôi xa, nhưng khi nhớ lại vẫn thấy mình thật bé nhỏ. Đôi chân trần trên cỏ, đôi câu hát khờ dại nghêu ngao, và tiếng cười non trẻ vẫn giòn tan vạt nắng… 

Vùn vụt thời gian trôi, tuổi thơ tôi vẫn như thước phim quay chậm. Quay tới quay lui, xem đi xem lại… luôn thấy ấm áp ở trong lòng. 

Ai cho tôi xin một vé về tuổi thơ?

x