Chịu thiệt không có nghĩa là bản thân nhu nhược hay kém cỏi; đó là biểu hiện của một nhân cách cao thượng.
- Hành thiện tích đức đắc phúc báo, gặp dữ hóa lành nhờ nhẫn chịu
- Có phải “làm điều ác lại hưởng phước” và “làm điều thiện thì chịu thiệt”?
Cuộc sống luôn có những mối quan hệ phức tạp bởi nhân duyên từ nhiều kiếp sống trước; vì vậy có những nguời sẽ không ưa ta, ghét bỏ mình ta mà gây ra những việc xấu như tranh đoạt quyền lợi; bôi nhọ về danh dự…thế nhưng, bạn có biết chịu thiệt lại là cơ hội để tích đại đức?
Sau khi đọc câu chuyện dưới đây, bạn sẽ có cái nhìn khác về chịu thiệt trong cuộc sống.
Câu chuyện về hai thanh niên họ Đỗ, họ Cổ
Thanh triều thời vua Càn Long có một thanh niên họ Đỗ. Họ Đỗ là con một trong gia đình nông dân, gia sản chẳng có gì, cha mẹ đã già yếu. Từ bé họ Đỗ luôn bị bạn bắt nạt, nhất là hàng xóm đồng niên họ Cổ vốn to con hơn, gia đình lại giàu có hơn. Lớn lên họ Đỗ đi đâu gặp họ Cổ cũng bị trêu chọc, tranh giành; thậm chí còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Trong làng có tiểu thư xinh đẹp nhà Ngô, tính tình lại dịu dàng nết na. Tiểu thư họ Ngô từng học cùng trường với cả họ Đỗ và họ Cổ.
Thấy họ Đỗ hiền lành, dáng dấp thư sinh nên đem lòng cảm mến. Đôi bên đã qua lại vài lần, tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Họ Đỗ bình thản chịu thiệt
Họ Cổ thấy tình ý của tiểu thư họ Ngô với họ Đỗ, lập tức tìm cách chiếm đoạt. Hắn nhờ cha mẹ làm mâm cao lễ đầy tới hỏi cưới.
Gia đình tiểu thư họ Ngô thấy nhà Cổ bề thế, nghĩ con gái mình gả vào đây sẽ được sung sướng cả đời nên lập tức chấp thuận. Họ Đỗ nghe tin buồn vô cùng. Tiểu thư họ Ngô không muốn lấy họ Cổ nhưng vì phận con cha mẹ đặt đâu ngồi đấy đành nuốt nước mắt lên xe hoa.
Họ Đỗ nghĩ mình phận kém, làm gì cũng bị chèn ép nên không dám trách ai. Sau đó cũng tìm được một thôn nữ hiền lành cùng làng kết duyên.
Họ Đỗ và họ Cổ đều sinh được quý tử để nối dõi tông đường. Cả hai sau khi thành gia lập thất đều mở quán ăn do không thể theo nghiệp đèn sách mà đỗ đạt làm quan.
Dù quán họ Đỗ nấu ăn ngon, giá phải chăng nhưng họ Cổ cậy có tiền và quyền, tìm cách phá họ Đỗ để kéo hết khách về quán mình. Họ Đỗ cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, nói với vợ mình phúc đâu hưởng vậy, miễn đủ ăn qua ngày là được rồi.
Hai con trai học cùng trường và lịch sử lặp lại
Con trai họ Đỗ bị con trai họ Cổ bắt nạt hàng ngày, lấy đồ có, đánh có, chặn đường không cho về cũng có…, thấy tủi nhục lắm về mách cha nhờ tới trường xin phân xử. Nhưng họ Đỗ lần nào cũng gạt đi và bảo con chịu khó.
“Cha ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng chẳng sao. Con đừng để bụng mấy chuyện đó”. Họ Đỗ dặn con.
Mỗi khi gặp mặt hai gia đình, họ Cổ luôn buông lời chế giễu hạ nhục nhưng họ Đỗ vẫn cam chịu. Nhiều người thấy bất bình cho họ Đỗ; tuy nhiên bản thân anh cũng không hề phàn nàn nửa câu.
Hai quý tử nhà họ Đỗ và họ Cổ đều học hành giỏi giang, hơn phụ thân mình. Cả hai nhà đều cố gắng rèn con học tập.
Đến lúc lên kinh dự thi, họ Cổ cử gia nhân chở con bằng kiệu cho đỡ nhọc nhằn đường xa để còn giữ sức giành ngôi đầu bảng làm quan to. Còn họ Đỗ không có điều kiện, chỉ cho con tay nải thức ăn và dặn dò lên đường bảo trọng.
Ngày chia ly vợ chồng họ Đỗ tiễn con trong nước mắt; trong lòng chỉ mong con sớm bình an trở về, đỗ đạt thì tốt không cũng chẳng sao.
Thần Phật luôn che chở những người biết “chịu thiệt”
Đường lên kinh không hề ngắn, phải mất mấy ngày mới tới. Hôm đó cả đoàn gồm công tử họ Cổ và 4 gia nhân khiêng kiệu, con trai họ Đỗ và một số bạn đồng niên khác.
Sắp tới kinh thành có đoạn đi qua dãy núi vừa gặp bão bị sạt lở. Người dân địa phương nói không nên qua lúc này mà chờ vài hôm tới hãy đi. Tuy nhiên thời gian ứng thí không cho phép nên cả đoàn vẫn bạo gan đi tiếp, trong lòng cầu xin Thần Phật thương xót phù hộ được bình an.
Chẳng may đến giữa chừng núi thì lại sạt lở, đá đất lăn xuống ầm ầm. Kiệu chở con trai họ Cổ khi ấy trúng đá tảng lớn bị văng xuống vực. Họ Đỗ đi gần đó cũng bị rơi theo. Nhưng may thế nào lại bám được vào chiếc kiệu và khi rớt xuống vực không hề bị thương tích gì, kể cả áo quần cũng chẳng rách lấy một mẩu.
Nhưng họ Cổ lại không may mắn được thế, bị đá đè và lìa đời lập tức. Gia nhân sống sót nhìn thấy cậu chủ mất mạng sợ quá vội chạy về nhà báo tin dữ. Họ Đỗ thoát chết trong gang tấc vội quỳ lạy tạ ơn Thần Phật và tiếp tục lên kinh ứng thí, vừa hay tới đúng giờ và làm bài sau đạt điểm cao, đỗ bảng vàng làm quan to.
Họ Cổ than khóc cho con trai bạc mệnh, tức giận thấy con nhà họ Đỗ không những thoát chết mà còn được vinh danh bảng vàng.
Cha tranh đoạt quyền lợi tích nghiệp đời con
Họ Cổ không can tâm cứ ôm mộ con mà khóc tới ngất đi, rồi thấy mình xuống dưới địa phủ. Tại đây gặp con trai đang bị còng rất khổ sở, vội chạy tới hỏi han khóc thương con.
Con trai nói với cha rằng: “con mất mạng để trả thay nợ nghiệp cho nhà họ Đỗ. Nhẽ ra con không tới số nhưng vì bao nghiệp nặng nhà họ Đỗ tích từ tiền kiếp con phải gánh. Do cha và con đều xử tệ với họ, vô tình đã gánh hết nghiệp cho họ rồi. Cha hãy về và cố sống khác đi; nếu không sớm muộn sẽ phải chịu tội còn khổ hơn con đó”.
Nghe con trai nói vậy họ Cổ giật mình, cũng tỉnh luôn giấc mộng; lòng hối hận và khiếp sợ. Từ đó trở đi không dám hống hách và xử tệ với bất kỳ ai.
Chịu thiệt là biểu hiện của nhân cách cao đẹp
Với một người bình thường, chịu thiệt không dễ dàng. Cha mẹ thường dạy con cái ngay khi còn nhỏ không được để mình mất mát quyền lợi gì khi ra ngoài xã hội. Vì thế, đứa trẻ chấp nhận chịu thiệt đồng nghĩa với việc nó kém cỏi, yếu đuối nên có một chút quyền lợi nhỏ bé mà cũng không giữ nổi.
Kỳ thực, khi bạn gặp phải những thiệt thòi trong cuộc sống do người khác đối xử không tốt với mình không phải là bạn đang rất kém cỏi hay không có năng lực mà đó là biểu hiện của một tấm lòng rộng rãi, bao dung.
Cũng thôi phán xét người khác khi họ tranh đoạt quyền lợi với mình. Luật nhân quả luôn công bằng muốn được thì phải mất; những mất mát về vật chất ấy có khi chỉ là tạm thời. Do vậy, trong tâm coi nhẹ vật chất, nhẫn nhịn và bao dung; buông bỏ cái tôi bạn sẽ thấy, chịu thiệt không hề khó.
Chịu thiệt đắc phúc báo
Câu chuyện và hai nho sinh họ Đỗ và họ Cổ trong câu chuyện trên cho thấy một quy luật: chịu thiệt không chỉ là biểu hiện của sự nhẫn nhịn mà còn là cơ hội để chúng ta tích đức đắc phúc báo.
Có một quy luật rằng: khi người khác ghét bỏ ta mà đối xử tệ với ta, thật ra họ đang cấp đức cho ta. Nhiều người sẽ luôn phàm nàn; thậm chí cảm thấy uất ức bất công vì những thiệt thòi. Thế nhưng, chịu thiệt cũng là một cách để tích đức.
Phật giáo cũng giảng, trong quá trình chịu thiệt, nghiệp lực của bản thân được tiêu trừ; từ đó thay thế bằng đức; hơn nữa chỉ có tích đức mới đắc được phúc báo. Do vậy, chịu thiệt không đồng nghĩa với mất mát; đó chỉ là sự chuyển hóa từ nghiệp thành đức mà thôi.
Khi người khác đối xử với mình thật tệ; ta khoan oán trách người khác mà hãy cảm ơn họ; nhờ chịu thiệt mà đắc được phúc báo.
Có thể bạn quan tâm: